Dưới cánh bay

100 năm 'tiến hóa' của buồng lái máy bay

Hoa Vũ 12/10/2025 06:46

Từ những dây cáp, cần hay và đồng hồ kim, buồng lái máy bay đã trải qua một thế kỷ “tiến hóa” thành trung tâm điều khiển số hiện đại, an toàn và thông minh.

Buồng lái được xem là “trái tim” của máy bay, nơi các phi công chuyển hóa thông tin thành hành động để đảm bảo chuyến bay an toàn giữa không trung.

Trong hơn một thế kỷ qua, công nghệ buồng lái đã trải qua những thay đổi sâu rộng, từ những bảng điều khiển cơ học đơn giản với vài đồng hồ kim, đến hệ thống kỹ thuật số tiên tiến có khả năng tích hợp, hiển thị và giám sát mọi thông số bay theo thời gian thực.

buong-lai-may-bay-01.jpg
Phi công điều khiển chuyến bay trong buồng lái Airbus 350.

Sự xuất hiện của “glass cockpit” (buồng lái kính, hay buồng lái màn hình hiển thị kỹ thuật số) không chỉ thay đổi cách máy bay được vận hành mà còn định hình lại vai trò của phi hành đoàn, thiết kế công thái học và tiêu chuẩn an toàn hàng không hiện đại.

Buồng lái sơ khai: Nơi khởi đầu của thao tác điều khiển bay

Trong thời kỳ đầu của ngành hàng không, buồng lái gần như chưa tồn tại theo nghĩa hiện đại. Máy bay đầu tiên trên thế giới là chiếc Flyer của anh em nhà Wright chế tạo, không có khoang kín, không kính chắn gió, phi công chỉ nằm trên khung máy bay, điều khiển bằng cần gạt và dây cáp.

Trải qua quá trình phát triển, cấu trúc buồng lái dần hoàn thiện với ghế ngồi, kính chắn gió và bảng điều khiển thô sơ, hình thành nên mẫu buồng lái đầu tiên mà ta có thể nhận diện ngày nay.

Từ thập niên 1920 - 1930, các bảng đồng hồ tiêu chuẩn bắt đầu xuất hiện, cho phép phi công bay an toàn ngay cả khi mất tầm nhìn trực quan. Những bảng này thường bao gồm cao kế, đồng hồ tốc độ, thiết bị chỉ báo độ nghiêng/xoay và la bàn từ. Tuy nhiên, việc phải liên tục quan sát nhiều đồng hồ nhỏ khiến phi công dễ mệt mỏi và chịu áp lực cao, đặc biệt trong điều kiện thời tiết xấu.

Bước sang thập niên 1950 của thế kỷ XX, cùng với sự phát triển của công nghệ bay trong điều kiện tầm nhìn hạn chế, các buồng lái trở nên phức tạp hơn, với hàng trăm thiết bị cơ điện tử, còn gọi là “đồng hồ hơi nước”, phủ kín bảng điều khiển. Thời kỳ này đặt nền móng cho các chuẩn mực điều hướng và kiểm soát bay sau này.

buong-lai-may-bay-02.jpg
Bảng điều khiển máy bay trong thời kỳ những năm 1950.

Bước đầu của kỹ thuật số: EFIS

Đến thập niên 1960 - 1970 của thế kỷ XX, buồng lái của các máy bay dân dụng trở nên đặc biệt phức tạp, đòi hỏi tổ bay ba người gồm cơ trưởng, cơ phó và kỹ sư bay. Một buồng lái có thể chứa hơn 100 thiết bị hiển thị và nút điều khiển, mỗi thiết bị cung cấp dữ liệu riêng biệt như: Tốc độ, độ cao, nhiên liệu, áp suất thủy lực hay mô-men xoắn động cơ.

Phi công phải liên tục quan sát và tổng hợp thông tin để hình dung tình trạng máy bay, tạo nên “vấn đề khối lượng công việc trong buồng lái”. Quá nhiều dữ liệu rời rạc khiến việc ra quyết định trở nên khó khăn, đặc biệt trong tình huống khẩn cấp. Từ đây, các kỹ sư bắt đầu đặt ra câu hỏi: Liệu công nghệ có thể giúp trình bày thông tin một cách trực quan và hiệu quả hơn hay không?

Câu trả lời xuất hiện vào cuối thập niên 1970 của thế kỷ XX với sự ra đời của Hệ thống thiết bị bay điện tử (EFIS). Thay vì hàng chục đồng hồ cơ riêng lẻ, EFIS sử dụng các màn hình CRT tương tự màn hình máy tính đời đầu để hiển thị dữ liệu bay dưới dạng đồ họa.

maxresdefault.jpg
Hệ thống thiết bị bay điện tử EFIS.

Các thông số quan trọng được hợp nhất trên một giao diện duy nhất. Màn hình hiển thị chuyến bay chính (PFD) tích hợp tốc độ, độ cao, góc nghiêng và hướng bay; trong khi màn hình dẫn đường (ND) thể hiện dữ liệu đường bay và thời tiết.

Nhờ đó, phi công có thể nắm bắt toàn cảnh chuyến bay mà không cần chuyển tầm nhìn liên tục giữa các đồng hồ. Việc hiển thị tập trung giúp giảm tải công việc, tăng tốc độ phản ứng và cải thiện đáng kể độ an toàn.

Cách mạng “Glass Cockpit”

Cuộc cách mạng thực sự diễn ra vào đầu thập niên 1980 của thế kỷ XX khi Boeing 757/767 và Airbus A310 được giới thiệu. Những mẫu máy bay này sử dụng sáu màn hình CRT lớn, thay thế phần lớn thiết bị cơ học và loại bỏ vị trí kỹ sư bay.

buong-lai-may-bay-03.jpg
Buồng lái Boeing 757.

Buồng lái kỹ thuật số không chỉ hiển thị dữ liệu mà còn tích hợp toàn bộ hệ thống điện tử hàng không, máy tính quản lý chuyến bay (FMS), cơ sở dữ liệu điều hướng và hệ thống cảnh báo vào một nền tảng duy nhất.

Nhờ đó, phi công có thể lập kế hoạch, điều chỉnh và tối ưu đường bay trực tiếp trên hệ thống, trong khi các cảnh báo được thể hiện bằng đồ họa giúp nhận biết và xử lý nhanh chóng.

Cùng với đó, các công nghệ an toàn tiên tiến như TCAS (cảnh báo va chạm), TAWS (cảnh báo địa hình) và radar thời tiết được hiển thị trực tiếp trên màn hình điều hướng, giảm thiểu nguy cơ va chạm hoặc bay vào vùng nguy hiểm. Một số máy bay hiện đại còn sử dụng hệ thống mô phỏng địa hình 3D (synthetic vision), cho phép phi công “nhìn thấy” địa hình xung quanh trong điều kiện tầm nhìn bằng 0.

Công thái học và giao diện người - máy

Buồng lái không chỉ là nơi chứa thiết bị, mà còn là không gian tương tác giữa con người và máy móc. Khi công nghệ phát triển, yếu tố công thái học trở thành trọng tâm trong thiết kế.

Các tổ chức như Hiệp hội Kỹ sư Ô tô Mỹ (SAE) đã ban hành tiêu chuẩn bố trí bảng điều khiển, đảm bảo tầm nhìn rõ ràng, thao tác thuận tiện và tư thế ngồi tối ưu cho phi công.

Buồng lái hiện đại được thiết kế dựa trên nguyên tắc giao diện người - máy (HMI). Các nút điều khiển được bố trí hợp lý, bảng hiển thị sử dụng mã màu để phân biệt mức độ cảnh báo, và hệ thống cảnh báo kết hợp cả âm thanh lẫn hình ảnh.

Thiết kế này giúp giảm thiểu sai sót, đồng thời tăng hiệu quả hoạt động trong những giai đoạn áp lực cao như cất cánh, hạ cánh hoặc xử lý tình huống khẩn cấp.

Từ CRT sang LCD và hơn thế nữa

Cuối thập niên 1990, màn hình LCD bắt đầu thay thế CRT cồng kềnh, giúp giảm trọng lượng, tiết kiệm năng lượng và cho hình ảnh sắc nét hơn. Các màn hình độ phân giải cao có thể hiển thị nhiều thông tin hơn, với giao diện linh hoạt cho phép phi công tùy chỉnh theo nhu cầu.

Sự phát triển của màn hình cảm ứng cũng mở ra kỷ nguyên mới cho buồng lái. Các dòng máy bay thế hệ mới như Boeing 787 hay Airbus A350 đã trang bị bảng điều khiển cảm ứng, cho phép phi công nhập dữ liệu và điều hướng trực tiếp giống như sử dụng máy tính bảng.

Cùng với đó, các công nghệ màn hình hiển thị trên kính lái (HUD) và mũ hiển thị tích hợp (HMD) dần trở nên phổ biến, chiếu trực tiếp thông tin bay vào tầm nhìn của phi công, giúp họ duy trì quan sát bên ngoài trong các giai đoạn quan trọng.

buong-lai-may-bay-04.jpg
Phi công thao tác cảm ứng điều khiển máy bay Airbus A350-1000.

Lợi ích và hướng phát triển tương lai

Việc chuyển đổi từ buồng lái truyền thống sang “glass cockpit” mang lại nhiều lợi ích rõ rệt: khả năng nhận thức tình huống tốt hơn, an toàn cao hơn và khối lượng công việc của phi công giảm đáng kể nhờ tự động hóa. Các hệ thống cảnh báo không chỉ phát tín hiệu âm thanh mà còn thể hiện trực quan, giúp phi công nhanh chóng nhận biết rủi ro và ra quyết định kịp thời.

Trong tương lai, công nghệ buồng lái sẽ tiếp tục phát triển theo hướng thông minh và trực quan hơn, với khả năng điều khiển bằng cử chỉ, hiển thị thực tế tăng cường (AR) và sự hỗ trợ của trí tuệ nhân tạo (AI) trong ra quyết định. Vai trò của phi công được dự đoán sẽ chuyển dần từ người điều khiển trực tiếp sang người giám sát và quản lý hệ thống.

Từ những khung gỗ thô sơ đầu thế kỷ 20 đến những buồng lái kỹ thuật số tinh vi của thế kỷ 21, quá trình phát triển của buồng lái là hành trình không ngừng tìm kiếm sự an toàn, hiệu quả và giảm tải cho con người. Mỗi bước tiến đều nhằm bảo đảm an toàn tối đa cho chuyến bay và người điều khiển.

Buồng lái hiện đại không chỉ là tập hợp các đồng hồ và nút bấm, mà là một hệ thống thông minh, tích hợp cao, kết nối liền mạch giữa phi công, máy bay và thế giới xung quanh, trở thành biểu tượng cho sự tiến bộ vượt bậc của ngành hàng không toàn cầu.

Theo Bài viết tham khảo thông tin từ báo chí nước ngoài
Copy Link
(0) Bình luận
Nổi bật
Mới nhất
100 năm 'tiến hóa' của buồng lái máy bay
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO