Khoảnh khắc định mệnh của buồng lái chuyến bay đâm vào tháp Bắc WTO sáng 11/9
Chuyến bay A11 sáng 11/9 đã biến một ngày bay hoàn hảo thành thảm kịch, cướp đi sinh mạng phi hành đoàn và hành khách.

Ngày 11/9/2001, bầu trời nước Mỹ trong xanh, không mây. Các phi công thường mô tả đó là “ngày bay hoàn hảo”. Nhưng chỉ sau vài chục phút, những chuyến bay thương mại vốn quen thuộc đã biến thành cơn ác mộng kinh hoàng. American Airlines Flight 11, khởi hành từ Boston, đã trở thành chiếc máy bay đầu tiên bị khống chế và lao thẳng vào Tháp Bắc Trung tâm Thương mại Thế giới.
Trong buồng lái khi đó là hai phi công dày dạn kinh nghiệm là cơ trưởng John Ogonowski và cơ phó Thomas McGuinness. Họ không chỉ là những người điều khiển máy bay, mà còn là những con người với gia đình, ước mơ, niềm đam mê riêng. Cái chết của họ không chỉ là bi kịch cá nhân, mà còn là khởi đầu cho sự thay đổi sâu sắc trong ngành hàng không toàn cầu.
Những phút giây trong buồng lái
Theo báo cáo của Ủy ban điều tra 11/9, chuyến bay khởi hành lúc 7h59 từ sân bay Logan (Boston) với 92 người trên khoang. Chỉ khoảng 15 phút sau khi cất cánh, nhóm khủng bố hành động. Những kẻ khủng bố đã sử dụng dao rọc giấy, khí cay và chiến thuật bất ngờ để áp sát buồng lái. Hàng không dân dụng Mỹ khi đó chưa hề có quy định cửa buồng lái bọc thép, vì vậy Ogonowski và McGuinness gần như không có cơ hội phản kháng.

Một khoảnh khắc hiếm hoi được ghi nhận Ogonowski dường như vẫn giữ kênh radio mở. Âm thanh hỗn loạn, những mệnh lệnh, tiếng kêu la vô tình truyền về trung tâm kiểm soát không lưu. Đó là bằng chứng hiếm hoi tái hiện cuộc tấn công.
Như The New York Times bình luận sau này: “Đây là lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, một buồng lái dân sự bị biến thành chiến trường. Sự bất lực của những phi công ấy phản ánh lỗ hổng an ninh mà thế giới phải trả giá đắt.”

Nỗi đau của những người ở lại
Sinh năm 1951, John Ogonowski là cơ trưởng của chuyến bay A11 đã lớn lên ở Massachusetts trong một gia đình gốc Ba Lan. Ông gia nhập Không quân Mỹ trước khi trở thành phi công thương mại cho American Airlines.

Ngoài những chuyến bay xuyên lục địa, Ogonowski còn là một nông dân chính hiệu tại Dracut. Ông trồng cỏ khô, việt quất, đào và dành đất để hỗ trợ người nhập cư Campuchia canh tác. Boston Globe từng viết: “Ông vừa là cơ trưởng, vừa là nông dân. Nhưng trên hết, ông là người gieo mầm cho cộng đồng.”
Gia đình ông gồm vợ và ba cô con gái. Con gái lớn Laura Ogonowski mới 16 tuổi khi thảm kịch xảy ra. Cô kể: “Ông luôn ở trong tâm trí tôi mỗi ngày. Chúng tôi giữ ông hiện diện bằng ảnh, bằng chuyện cười, bằng những ký ức. Với chúng tôi, điều đó khiến ông chưa bao giờ biến mất.”
Cũng trong sáng 11/9/2001, tại ngôi trường Bishop Guertin High ở New Hampshire, Caroline Ogonowski, cô con gái thứ hai của cơ trưởng John Ogonowski đang ngồi trong lớp học thì giáo viên bước vào. Thông báo ngắn gọn vang lên rằng: Ở New York vừa xảy ra một “sự cố” và “chúng ta nên cầu nguyện”.
Caroline nhớ lại: “Cả lớp chúng tôi chỉ biết lặng im. Sau đó, người ta nói rằng một chiếc máy bay đã đâm vào tòa tháp đôi. Rồi tôi được đưa ra khỏi lớp với một tin dữ cha tôi chính là phi công trên chiếc máy bay đó. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng mờ đi, như thể thế giới vừa sụp đổ.”
Ở tuổi 14, cô vẫn nuôi hy vọng rằng một phép màu nào đó sẽ xảy ra rằng cha mình vẫn còn sống, rằng ông sẽ quay trở về. Nhưng trên màn hình truyền hình, hình ảnh khủng khiếp từ New York đã cướp đi mọi niềm tin non nớt. “Tôi cảm thấy mình còn quá trẻ để đối diện với sự thật ấy. Đối với tôi, đó chính là ngày cuối cùng của tuổi thơ.”
Những tuần sau đó, ngôi nhà nhỏ ở Dracut nơi Caroline cùng mẹ và hai chị em sinh sống tràn ngập phóng viên và cảnh sát. Mọi ánh mắt, mọi câu hỏi, mọi ống kính đều dồn về gia đình vừa mất đi người cha, người chồng. “Ngôi nhà của chúng tôi không còn là nơi yên tĩnh nữa. Mẹ tôi phải vật lộn giữa nỗi đau mất mát và việc chăm sóc ba chị em chúng tôi: Laura khi ấy 16 tuổi, tôi 14, và em út Mary mới 11.”

Hai thập kỷ sau 11/9, gia đình và cộng đồng vẫn giữ ký ức về họ. Mỗi năm tại Dracut, người dân tổ chức hội chợ nông sản và hoạt động từ thiện mang tên John Ogonowski. Laura chia sẻ: “Cha tôi là một nông dân trong tâm hồn. Vinh danh ông bằng cách giúp đỡ nông dân và người nghèo là cách tưởng niệm đẹp nhất.”
Trong khi đó cơ phó Thomas McGuinness lại được ví như người phi công của biển cả và gia đình. McGuinness, 42 tuổi, đến từ New Hampshire. Bạn bè miêu tả ông là “người cha tận tụy, người bạn hiền hòa”. Ông yêu biển, thường đưa vợ con đi câu cá. Đồng nghiệp nhớ về ông như “một phi công luôn đem lại sự bình tĩnh và tin cậy trong mọi chuyến bay”.

Một bài tưởng niệm của Washington Post viết: “McGuinness mang lại cảm giác an toàn cho hành khách và đồng nghiệp. Ông không chỉ điều khiển máy bay vững vàng, mà còn điều khiển cuộc sống bằng sự tử tế.”
Một thời gian sau khi 2 phi công ra đi, các học bổng mang tên Ogonowski và McGuinness được thành lập. Trong các buổi lễ tưởng niệm quốc gia, tên của họ được đọc vang không chỉ như những nạn nhân, mà như những con người có gia đình, ước mơ, và đóng góp riêng cho xã hội.
Di sản và tác động
Sự ra đi của Ogonowski và McGuinness góp phần thay đổi toàn bộ ngành hàng không. Ngay sau 11/9, Mỹ ban hành hàng loạt quy định an ninh mới: cửa buồng lái bọc thép, huấn luyện phi hành đoàn về tình huống khủng bố, và thành lập Cục An ninh Vận tải (TSA). Không chỉ vậy, phi hành đoàn được đào tạo kỹ năng đối phó khủng bố, thay đổi triệt để khái niệm an toàn bay.

Trên phương diện xã hội, hình ảnh hai phi công là biểu tượng của sự hy sinh trong ký ức nước Mỹ. Họ không phải những “anh hùng trong khoảnh khắc chiến đấu”, mà là những con người bình thường bị cuốn vào dòng chảy bi kịch, để lại di sản lâu dài trong chính sách, văn hóa và ký ức tập thể.

Chuyến bay American 11 không chỉ mở màn cho thảm kịch 11/9, mà còn là lời nhắc nhở về sự mong manh của an ninh và tầm ảnh hưởng sâu rộng của những con người bình dị. Ogonowski và McGuinness không chỉ là những phi công họ là người chồng, người cha, bạn đồng nghiệp, người nông dân những hình ảnh hiện thân cho những giá trị bị tước đoạt quá sớm.



John Ogonowski và Thomas McGuinness không còn nữa, nhưng họ hiện diện trong mỗi lần hành khách bước qua cửa buồng lái bọc thép, trong mỗi quy định an ninh, và trong ký ức cộng đồng. Như New York Times từng viết: “Họ không chỉ bị nhớ đến như những phi công của chuyến bay định mệnh, mà còn là những con người với gia đình, nụ cười, và di sản.”
Ở tầm quốc gia, ký ức về chuyến bay 11 trở thành một phần trong văn hóa tưởng niệm 11/9. Tên của Ogonowski và McGuinness được khắc tại Đài tưởng niệm Quốc gia 11/9 ở New York, cùng với gần 3.000 nạn nhân khác. Nhiều trường học, công viên, và học bổng mang tên họ, nhắc nhớ thế hệ sau về sự hy sinh thầm lặng.
Sự ra đi của họ đánh dấu khởi đầu cho một kỷ nguyên mới của hàng không, một kỷ nguyên mà an ninh và ký ức đan xen, để bảo vệ bầu trời khỏi những bóng tối của ngày 11/9.