Cựu tiếp viên hàng không bị Mercedes tông: “Mơ về chuyến bay khác”
Ka Mi•26/10/2025 08:14
Tai nạn năm 2020 là dấu mốc không thể quên trong cuộc đời Nguyễn Thị Bích Hường. Chiếc ô tô Mercedes lao sang làn đường ngược chiều đã cướp đi mạng sống của một tài xế công nghệ và để lại trên cơ thể chị những vết thương không bao giờ lành hẳn…
Trước tai nạn, Nguyễn Thị Bích Hường là một trong những tiếp viên năng động của Vietnam Airlines.
Sống cuộc đời thứ hai
Gặp gỡ chị Nguyễn Thị Bích Hường sau hơn 5 năm kể từ ngày biến cố xảy ra, vẫn là câu chuyện cũ ấy, nhưng trong cách chị kể, đã có thêm sự bình thản, lạc quan. Sự đau đớn năm nào đã lùi lại, nhường chỗ cho một sức mạnh nội tâm và niềm tin lặng lẽ vào cuộc sống.
“Giờ mình ổn rồi, đi lại gần như bình thường. Cuộc sống cũng không khác mấy so với người bình thường, chỉ là không thể ngồi lâu hay đi nhiều được,” chị Hường đã mở đầu câu chuyện với Tạp chí Hàng không như thế.
Trước tai nạn, Nguyễn Thị Bích Hường là một trong những tiếp viên năng động của Vietnam Airlines. Bay là công việc, là niềm vui, là thanh xuân. Cho đến ngày định mệnh: Buổi sáng mùng 6 Tết năm 2020, khi chị Hường gọi GrabBike đi làm cho kịp chuyến bay khởi sự đầu năm, chiếc Mercedes lao sang làn đường ngược chiều…
Tai nạn ấy cướp đi sinh mạng của một tài xế Grab và để lại trên cơ thể chị Hường những tổn thương không bao giờ lành hẳn và những mất mát không thể đo đếm: Giấc mơ nghề nghiệp, sức khỏe, cả một phần tự do của tuổi trẻ.
Trước khi biến cố ập đến, chị Hường là một trong những tiếp viên luôn được đồng nghiệp quý mến vì sự tận tâm và nụ cười tươi. Ảnh NVCC.
Nhiều năm sau biến cố, chị trở lại cơ quan trong vai trò khác, công việc văn phòng tại Phòng An toàn chất lượng, Đoàn Tiếp viên Vietnam Airlines.
“Công việc khác xưa nhiều lắm, không được gặp nhiều người, không còn bay nhảy. Nhưng công ty vẫn quan tâm, hỗ trợ mình mua bảo hiểm tư nhân cho gia đình, nhất là mẹ, người hay phải nằm viện. Mình biết ơn vì điều đó,” chị Hường kể với Tạp chí Hàng không.
Không còn được bay, nhưng chị bảo, mỗi giai đoạn của đời người đều có một cách sống riêng. Giờ đây, chị học cách nhìn thế giới qua nhịp đi chậm, nhẹ nhàng mà sâu sắc hơn. “Có lẽ mình đang sống một cuộc đời thứ hai. Mọi thứ không còn như cũ, nhưng mình vẫn thấy mình may mắn vì còn có thể đi, có thể làm việc, có thể yêu thương.”
Năm tháng điều trị và phục hồi là chuỗi ngày dài đằng đẵng. Những ngày đầu bị tai nạn, cuộc sống của mẹ con chị thay đổi hoàn toàn. Trải qua nhiều ca phẫu thuật, chị không thể đi lại bình thường, tất cả đều trông chờ vào sự giúp đỡ của mẹ ruột.
Sau nhiều năm, Bích Hường của hiện tại đã tìm lại được niềm vui sống. Ảnh NVCC.
Chị Hường phải tập đi lại từ đầu, phải học cách đối diện với cơ thể đầy thương tích, những vết khâu chằng chịt và tinh thần bị tổn thương.
“Có lúc mình tưởng như không thể chịu nổi. Mỗi lần mổ là một lần đau. Nhưng rồi mình tự nhủ, đau mấy cũng phải đi, vì mình còn con, còn mẹ, còn những người đã giúp đỡ mình”, chị Hường bộc bạch.
Một mình nuôi con nhỏ, chị bán hàng online để có thêm thu nhập. Cuộc sống giản dị, vất vả, nhưng chị không than thở. Với chị Hường, con trai là nguồn động lực lớn nhất.
“Có lần bé hỏi sao chân mẹ nhiều sẹo thế, mình chỉ nói mẹ bị xe tông, nhưng khỏi rồi. Bé hiểu và không bao giờ hỏi lại nữa. Chắc bé cảm nhận được điều mình không muốn nói.”
Những người từng biết chị nói rằng, nụ cười của chị Hường bây giờ khác xưa, trầm hơn, ấm hơn. Bởi sau tất cả, nụ cười ấy được đánh đổi bằng nghị lực và sự chấp nhận.
“Chấp nhận đau khổ cũng là một cách để sống an yên. Mỗi chuyện xảy ra đều có lý do. Có thể ông trời đang sắp đặt để mình học được điều gì đó", chị Hường nói.
Bình yên sau cơn bão
Hơn ai hết, chị hiểu giá trị của những điều bình thường: Được thức dậy, đi làm, lo bữa cơm cho con, chăm mẹ già. “Mình không mong gì nhiều. Nếu có điều gì vui hơn đến thì tốt, còn không như bây giờ cũng đủ rồi.”
Những buổi sáng ở văn phòng, chị Hường vẫn cần mẫn với những bản báo cáo an toàn khai thác, những quy trình kỹ thuật hơi "khô khan". Nhưng sau giờ làm, chị lại trở về nhà với vai trò người mẹ, người con và bán những món nhỏ xinh.
Với chị Hường, mỗi ngày mới là một món quà, là cơ hội để sống trọn vẹn hơn. Ảnh NVCC.
“
Chấp nhận mọi đau khổ trong đời là một phần tất yếu trong cuộc sống, có những lúc cảm giác chỉ có mình mình đối mặt với tất cả những nghiệt ngã cuộc đời, mình lại tự nhủ bản thân ông trời đều đang sắp đặt mọi việc có mục đích, mình chỉ cần không bỏ cuộc.
Nguyễn Thị Bích Hường
Không còn sân bay, không còn tiếng động cơ phản lực, nhưng trong căn nhà nhỏ, cuộc sống của chị vẫn tiếp tục chậm rãi mà đầy yêu thương.
Khi nhắc đến nghề tiếp viên, giọng chị chùng xuống: “Nhìn các bạn được bay khắp nơi, chụp ảnh ở nhiều nơi đẹp, mình cũng nhớ lắm. Từ ngày bị tai nạn tới giờ, mình chưa ra nước ngoài nữa. Nhiều khi chỉ nghĩ, không ngờ có ngày mình lại là người chôn chân ở nhà.”
Điều từng cháy bỏng trong chị là được bay trở lại giờ đã lặng xuống. “Giờ mình không thể đi bay nữa, sức khỏe không cho phép. Mình mong có một chuyến bay khác của riêng mình, nhưng vẫn chưa tìm được,” chị nói, giọng nhẹ tênh.
Có lẽ, “chuyến bay khác” mà chị nói không còn gắn với bầu trời. Đó là hành trình của nội tâm, nơi chị học cách tha thứ, trân trọng và yêu thương chính cuộc đời mình.
Cảm ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc
5 năm trôi qua, những tổn thương thể xác đã dần lành, nhưng ký ức về hành trình ấy vẫn khiến chị Hường lặng đi khi nhớ lại.
“Cảm ơn bản thân đã đủ kiên cường để đi qua những cơn đau mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn rùng mình. Ngày ấy, ước mơ nhỏ bé nhất chỉ là được hết đau và có thể tự bước đi. Giờ đây, điều giản dị ấy đã trở thành hiện thực.”
Sau biến cố, chị Hường học cách sống chậm hơn, trân trọng từng khoảnh khắc bình thường của cuộc sống.
Chỉ những ai từng đi qua giông bão mới thấu hết giá trị của bình yên. Sau những mất mát, điều còn lại trong chị Hường là sự bình tâm và lòng biết ơn. Chính từ nơi tận cùng của nỗi đau, chị tìm thấy sức mạnh để đứng dậy, bình tĩnh sống và hướng về những điều tốt đẹp.
“Tôi biết ơn gia đình, người thân, Đoàn trưởng Đoàn Tiếp viên - chú Linh, anh Thiện - Liên đội trưởng Liên đội 2, các bác sĩ, đồng nghiệp và cả những người xa lạ đã giúp đỡ, quan tâm tôi trong giai đoạn khó khăn nhất. Suốt đời này, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình mà mọi người đã dành cho mình,” chị Hường chia sẻ.
Với chị Hường, chấp nhận mọi đau khổ trong đời là một phần tất yếu trong cuộc sống.
"Cuộc sống của tôi giờ đã dần ổn định. Tôi chỉ mong có thể gặp được một người bạn đời thấu hiểu và bao dung, để cùng san sẻ những vui buồn thường nhật, để mỗi ngày trôi qua thêm phần ý nghĩa và ấm áp hơn".
Bình luận của bạn đã được gửi và sẽ hiển thị sau khi được duyệt bởi ban biên tập.
Ban biên tập giữ quyền biên tập nội dung bình luận để phù hợp với qui định nội dung của Báo.